CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Bụi Thạch Mộc


phan 33

 Vân Tử Xung cúi đầu nở nụ cười, nháy mắt ngưng cười, giọng nói ân ẩn ghen tuông: "Ngươi nghĩ ta là Vân Tử Liệt sao, bảy năm đủ để ta nhìn thấu tất cả về ngươi, hành động giơ tay nhấc chân, vẻ mặt cùng với thói quen, những thứ này sao dấu diếm được ta. Lại nói, ánh mắt của ngươi, thậm chí luôn sơ ý như Minh Tuệ đều cảm thấy ngươi quen thuộc, huống chi là ta"
 Tiểu Nguyệt không khỏi nói: "Tuệ Không đại sư đi tìm ngươi"
 Con ngươi Vân Tử Xung chớp lóe nói: "Không! Phải nói ta cùng Vân Tử Liệt, còn có Hách Liên Chi tìm ông ấy, bởi vì biết ông ấy tinh thông y thuật và huyền học, cho nên tìm ông ấy hỏi chút chuyện của ngươi"
 Tiểu Nguyệt nói: "Lúc ấy tới cùng sao lại thế này, ta cảm giác trước mặt bỗng tối sầm liền mất đi tất cả tri giác "
 Vân Tử Xung thân thể không khỏi run lên, trầm mặc thật lâu mới nói: "Lúc ấy ta đuổi tới, khi đó ngươi đã uống xong ly rượu có bỏ Huyết Phù Dung, cũng may mà Vân Tử Liệt ôm lấy ngươi, không thì cho dù độc không chết cũng sẽ ngã chết. Sau khi trúng độc, nói thật lúc ấy chính ta cũng nhìn không ra ngươi bị làm sao. Vân Tử Liệt lại nhìn một cái liền nhận ra ngươi là trúng Huyết Phù Dung, cái này ngươi cũng biết, là bí dược của Tư Mã gia chúng ta, nơi đó có giải dược, mà có cũng không còn kịp rồi".
 Nói tới đây, Vân Tử Xung trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng cùng đau kịch liệt, trầm mặc nửa ngày mới tiếp tục: "Là sư phó của Vân Tử Liệt, dùng một nửa công lực của mình thêm quả băng sơn Tuyết Liên mới bảo vệ thân thể kia của ngươi, nhưng ngươi đã suy yếu không chịu nổi. Đến khi tỉnh lại, trừ bỏ Hổ Tử cùng cha mẹ ngươi, ngươi ai cũng không biết, hoàn toàn là một bộ dáng của một đứa trẻ sáu tuổi. Như thế làm sao không khiến chúng ta kỳ quái, vì thế chúng ta tìm Tuệ Không đại sư, Tuệ Không đại sư không nói gì, nhưng đợi Vân Tử Liệt cùng Hách Liên Chi đi mới bảo ta ở lại bàn kỹ hơn. Ông ấy bảo ta vào mỗi đêm giờ tý, làm chút chuyện tưởng nhớ đến ngươi, nói là dùng một loại niệm lực có lẽ có thể đem ngươi gọi trở về. Ta lúc ấy liền hiểu rõ, ngươi vốn chỉ là linh hồn sống nhờ thân thể của Kỷ Tiểu Nguyệt thôi. Tuy cảm thấy không tưởng, nhưng hồi tưởng lại, sự thông tuệ và bất thường của ngươi, ta càng tin ông ấy sẽ nghĩ ra cách. Mất hết ba năm, ta ngồi đàn ròng rã ba năm, vẫn không chút phản ứng nào, vào thời điểm ta cơ hồ tuyệt vọng, ngươi cuối cùng đã trở lại"
 Sau đó, hắn dừng lại cúi đầu nhìn Tiểu Nguyệt một cái tiếp tục nói: "Ngươi vừa tiến đến, tư thế và vẻ mặt lấy tay che khuất ánh sáng, ta liền biết ngươi trở lại"
 Tiểu Nguyệt không khỏi trợn mắt nhìn hắn: "Biết rõ, ngươi vẫn thăm dò ta"
 Vân Tử Xung nói: "Ta cho mọi người thối lui, là muốn để ngươi chủ động thẳng thắn cùng ta, nhưng ngươi lại vẫn tiếp tục bất động thanh sắc, muốn ta trực tiếp vạch trần ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đi gặp Vân Tử Liệt, không được! Ta thề, bây giờ ngươi đừng hòng rời khỏi ta nửa bước. Lần trước chỉ một bước sai, ta cùng ngươi đã xa cách thiên nhai, lúc này đây ta tuyệt đối sẽ giữ chặt tay ngươi"
 Trong giọng nói là sợ hãi và bất an rõ ràng, làm Tiểu Nguyệt ảm đạm đau lòng, Tiểu Nguyệt cúi đầu không nói lời nào, Vân Tử Xung ngón tay thon dài nâng cằm của nàng, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, chần chờ: "Ngươi hẳn không thật sự thích Vân Tử Liệt, trong lòng ngươi vẫn chỉ có ta đúng không"
 Tiểu Nguyệt cũng không nhẫn tâm hành hạ hắn, mở miệng nói: "Ta có thể kiên quyết dứt khoát trở về, ngươi là nhân tố lớn nhất, nhưng bởi vì ta làm rối loạn toàn bộ, ta cũng phải có trách nhiệm để mọi chuyện quay trở lại như cũ, không thì ta sao có thể yên tâm gả cho ngươi"
 Vân Tử Xung trong mắt nháy mắt tràn đầy kinh ngạc và hạnh phúc: "Ngươi nói gả cho ta, ngươi rốt cục chủ động nói gả cho ta. Thật sự rất không dễ dàng, chúng ta trải qua phân li nhiều như vậy, giờ khắc này ta thật sự cảm tạ ông trời đã nhân từ". Nói tới đây, giống như mới tiêu hóa được hết lời nói của Tiểu Nguyệt ,sắc mặt không khỏi trầm xuống: "Ngươi muốn quay trở lại thế nào, ngươi nếu đã trở lại, Nghiêu Quốc này cứ đưa cho Vân Tử Liệt, ta đã sớm nghĩ tới chuyện này nhiều lần, cả đời ta chỉ cần có ngươi là đủ rồi"
 Tiểu Nguyệt không khỏi có chút cảm động, tuy cảm xúc của Tử Xung dễ xúc động, nhưng dù sao hắn cũng kiên trì chịu đựng đến mức này, mà còn là một vương tử của vương triều phong kiến, có thể làm đến đây, Tiểu Nguyệt còn có gì bất mãn chứ, đang muốn nói chuyện, một gã sai vặt tiến vào cúi đầu nói: "Bẩm điện hạ, công chúa đến đây"
 Tiểu Nguyệt vội vàng kéo tay Vân Tử Xung, thấp giọng nói: "Ngươi đừng nói cho Minh Tuệ, không thì sự tình từ nay về sau liền không dễ dàng giải quyết "
 Vân Tử Xung cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi để cho ta gạt nàng, làm sao có thể. Ngươi đừng lo lắng, nên lo lắng đích thị ta, ta thật sự vui đến mức không che giấu được. Ngươi luôn mưu ma chước quỷ, ngươi nói ta nên giải thích thân phận của ngươi với người khác thế nào đây"
 Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ nói: "Quái lực loạn thần *, việc này ngươi tốt nhất không cần giải thích trước, khiến cho mọi người nghĩ chẳng qua ngươi chỉ yêu người khác thôi. Dù sao Minh Tuệ đều cảm thấy được ta giống Kỷ Tiểu Nguyệt, sẽ không chỉ trích nặng"
 Vân Tử Xung kề sát vào bên tai nàng nói: "Mặc kệ là thân phận gì, ngươi phải mau chóng gả cho ta mới là thượng sách"
 Tiểu Nguyệt trợn mắt nhìn hắn bất đắc dĩ nói: "Ngươi cảm thấy được hiện tại là thời điểm tốt để ta gả cho ngươi sao. Được rồi, ngươi trước trấn an Minh Tuệ quan trọng hơn, chúng ta còn nhiều thời gian"
 Nói xong đẩy hắn ra, chỉnh lại y phục chính mình có chút tán loạn, đứng ở một bên, Vân Tử Xung vẫy vẫy tay nói: "Để nàng tiến vào"
 Rất nhanh Minh Tuệ vào trong sảnh, ánh mẳt Minh Tuệ như đèn pha, qua lại trên người Vân Tử Xung cùng Tiểu Nguyệt kiểm tra mấy lần, mới nói: "Tử Xung ca ca, ngươi giống như nét mặt đều toả sáng. Sao, ngươi thích nàng ư ?"
 Nói xong ngón tay chỉ Tiểu Nguyệt, Vân Tử Xung cực kỳ vui vẻ gật đầu đáp: "Cực kỳ thích"
 Minh Tuệ không khỏi có chút hổn hển: "Nam nhân các ngươi thật sự thích có mới ghét cũ, chỉ mới gặp mặt một lần, ngươi liền đem Tiểu Nguyệt quên mất"
 Vân Tử Xung nhăn mày nói: "Ta vĩnh viễn cũng không thể quên Tiểu Nguyệt, nhưng nàng ta cũng thích, cho nên ta muốn cưới nàng, hơn nữa phải nhanh chóng"
 Minh Tuệ không còn gì để nói nhìn Tiểu Nguyệt, cẩn thận trên dưới đánh giá mấy lần, giễu cợt tràn đầy trào phúng: "Ta không biết một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ như ngươi lại có sức quyến rũ lớn như vậy, chỉ trong khoảnh khắc liền khiến Tử Xung ca ca si tình của ta mê hoặc đến không biết Đông Tây Nam Bắc. Người người đều nói Tiểu Nguyệt là hồng nhan họa thủy, ta xem ra ngươi so với Tiểu Nguyệt còn cao tay hơn mấy ngàn lần. Tử Xung ca ca, không bằng ngươi đem nàng trực tiếp đưa đến nơi của Chiêu vương, không chừng còn đổi được hòa bình cho Nghiêu Quốc"
 Vân Tử Xung đứng lên, lạnh lùng nói: "Câm miệng Minh Tuệ, nàng và Chiêu vương một điểm can hệ cũng không có. Tóm lại, từ hôm nay trở đi ngươi phải tôn trọng nàng, giống như ngươi lúc trước tôn trọng Tiểu Nguyệt"
 Minh Tuệ trừng mắt nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái nói: "Ta thực hối hận dẫn ngươi tiến vào"
 Nói xong xoay người bỏ chạy, Vân Tử Xung ôm Tiểu Nguyệt nói: "Ngươi đừng quá để ý, ngươi có biết Minh Tuệ từ trước đến nay coi trọng ngươi nhất, với lại nàng là người có tình cảm, cho nên. . . . . ."
 Tiểu Nguyệt xen lời hắn: "Ngươi không cần giải thích, ta ngược lại cực kỳ vui mừng, có một bằng hữu như vậy là vinh hạnh của ta", nói đến đây lại mỏi mệt tiếp: "Ta mệt rồi, muốn tắm rửa, ngủ một giấc, sau đó thương lượng sau”
 Nhìn Vân Tử Xung lại nhíu mày, Tiểu Nguyệt đưa tay vuốt lên: "Được rồi! Không cần nhíu mày. Yên tâm đi, bây giờ vô luận sự tình gì ta đều cùng ngươi nói rõ, ta và ngươi cùng đi đối mặt, sóng gió vốn thuộc về chúng ta, một người hy sinh sẽ không có ý nghĩa gì"
 Vân Tử Xung không khỏi nở nụ cười, cúi đầu hôn trán nàng nói: "Được! Chúng ta về Cúc Nguyệt các, ngươi quả thật cần nghỉ ngơi"
 Cúc Nguyệt các tuy một chút không thay đổi, nhưng xuất hiện thêm rất nhiều đồ của Tử Xung, công văn quần áo không phải thứ gì xa lạ, xem ra hắn bình thường đều ở nơi này nghỉ ngơi. Bán Hạ không biết đi nơi nào, Tử Xung tìm hai tiểu nha đầu Đông Mai Hạ Hà đến hầu hạ Tiểu Nguyệt tắm rửa, Tiểu Nguyệt vẫn không quen có người nhìn mình tắm rửa, cho nên chuẩn bị tốt dụng cụ xong liền kêu hai nha đầu lui ra. Chính mình ngâm mình ở trong nước, cảm giác thân thể mệt mỏi nhất thời tiêu thất vô tung, thoải mái dần dần ngủ mất.
 Chờ nàng tỉnh lại, phát hiện mình đã không còn ở phòng tắm, mà ngủ trên giường rộng rãi mềm mại, đập vào mắt là màn lụa màu lam nhạt, bên hông là một đôi tay gắt gao ôm nàng. Thân thể nàng cơ hồ hoàn toàn ở trong chăn, tệ hơn là mình cùng Tử Xung đang mặc là áo tắm dài mà nàng trước kia kêu hạ nhân làm. Tiểu Nguyệt cảm thấy bên trong mình không một mảnh vải che thân, cảm giác toàn thân đều có chút nóng rát .
 Lại muốn tránh thoát ra, cử động làm Tử Xung tỉnh ngủ, Tử Xung mở to mắt nhìn chằm chằm Tiểu Nguyệt, có lẽ vẫn chưa tỉnh ngủ, ánh mắt có chút mơ màng lại không có tiêu cự, giơ tay xoa mặt Tiểu Nguyệt, cúi đầu nói: "Thật là ngươi đúng không, ta không phải nằm mơ"
 Tiểu Nguyệt lòng không khỏi có chút chua xót, thân thể mềm nhũn nằm ở trong lòng hắn nói: "Đúng! Là ta, bởi vì ngươi, ta đã trở về, không phải người khác, đơn giản là ngươi. Thật ra ta đã sớm biết, trong lòng ta vẫn chỉ có ngươi, thế nhưng không bỏ xuống được cố chấp của chính mình mà thôi"
 Đôi mắt Vân Tử Xung dần dần gần hơn, nhìn Tiểu Nguyệt đang dịu ngoan trong lòng, ngũ quan khuôn mặt tuy bất đồng, nhưng tiếp xúc lâu lại phát hiện có chút tương tự, mà nàng khó có được dịu ngoan và cơ thể nữ tính đầy đặn, khác trước kia rất lớn. Vân Tử Xung cảm giác trong lòng mình nhanh chóng dấy lên dục hỏa, mà đợt hỏa này nhanh chóng lan tỏa, một đường đốt tới cả người hắn. Vân Tử Xung trong mắt hiện lên một ánh sáng u ám, môi mỏng tại khóe miệng Tiểu Nguyệt in lại một nụ hôn khẽ, thuận thế trượt xuống cổ nàng, dọc theo đường cong tuyết trắng của nàng, một đường hôn xuống, thở dốc dần dần có chút bất ổn.
 Loại cảm giác này, Tiểu Nguyệt đã từng cảm nhận qua trên người Vân Tử Liệt, nàng cực kỳ rõ ràng, Vân Tử Xung bây giờ không phải thuần khiết hôn nhẹ là có thể đình chỉ. Tiểu Nguyệt không nghĩ ngăn cản, dù sao chính mình thiếu chút nữa đã kết thúc trong tiếc nuối cùng hắn, trải qua vô số biến cố, Tiểu Nguyệt hiểu rõ một đạo lý, hãy yêu ngay đừng chần chờ, hơn nữa chính nàng cũng ngăn cản không được, cảm giác toàn thân mềm yếu không có tí lực nào, tựa như hóa thành một dòng nước mùa xuân không ngừng bập bềnh trôi nổi.
 Vân Tử Xung cực kỳ trúc trắc, mới đầu khiến Tiểu Nguyệt đau đến cơ hồ không kiên trì nổi, bất quá rất nhanh, sau cơn đau là vui sướng cực hạn, linh hồn cùng cơ thể hợp nhất, viên mãn mà hoàn mỹ. Một cơn gió thu thổi qua, bức rèm che trên cửa sổ âm vang leng keng giòn vang, giống như đang khảy một bản hòa tấu ân ái, ấm áp lãng mạn.
 Mãi đến ngoài cửa sổ ánh sáng dần tối sầm, từng ngọn đèn dầu phát sáng lên, Vân Tử Xung mới triệt để buông Tiểu Nguyệt ra, cụ thể muốn nàng bao nhiêu lần, Tử Xung chính mình cũng không tính nổi. Khi dục vọng liên tục không ngừng mà đến, hắn muốn đem nàng triệt để tiến vào trong xương máu mình mới cam tâm. Tiểu Nguyệt đã mệt mỏi ngủ, trên gương mặt trắng nõn lại lưu vài giọt nước mắt, nghĩ đến nàng vừa rồi ở dưới thân mình, dùng tiếng nói mềm mại, nén lệ cầu xin mình buông tha nàng, Tử Xung liền nhịn không được lại muốn nàng, thân thể cũng nhanh chóng nổi lên phản ứng, nguyên lai dục vọng một khi bắt đầu, thật sự sẽ rất khó khống chế.
 Nói thật, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới Tiểu Nguyệt còn có một mặt của nữ nhân như vậy, trầm thấp rên rỉ, thân thể nàng so với dòng nước mùa xuân còn mềm mại ấm áp hơn, cơ hồ dìm chết hắn. Lòng Vân Tử Xung nhẫn nhịn không ngừng kêu khổ, nàng dù sao cũng là lần đầu tiên, hắn cúi đầu thở dài. Vân Tử Xung biết, biết chuyện này có chút nóng vội và đê tiện, nhưng hắn thật sự sợ. Hắn vĩnh viễn quên không được cảm giác khi biết nàng và Chiêu vương hàng đêm ngủ cùng nhau, cảm xúc ghen tị khi đó như đâm sâu vào tim khiến hắn đau đến thấu xương, cho nên hắn muốn toàn bộ nhanh chóng trở thành kết cục đã định, hắn bỏ qua tất cả nhân tố bất an, hắn muốn cho Tiểu Nguyệt hoàn toàn trở thành nữ nhân của hắn, đời này kiếp này, kiếp sau rồi kiếp sau nữa, vĩnh viễn.
 *Một câu nói mượn ý trong luận ngữ của Khổng Tử: Khổng Tử không nói chuyện quái dị, bạo lực, phản loạn, quỷ thần.(Thánh nhân nói về chuyện bình thường chứ không nói về chuyện quái dị, nói về đạo đức chứ không nói về bạo lực, nói về yên bình chứ không nói về phản loạn, nói về con người chứ không nói về quỷ thần).



Chương 52: Ly biệt tạm thời
 Vân Tử Xung quan sát Tiểu Nguyệt thật lâu, nàng ngủ thật sự an ổn, cẩn thận quan sát, Tiểu Nguyệt cùng trước kia khác nhau rất nhiều, tuy cảm giác tương đồng, nhưng chân mày khóe mắt mang một loại tự tin phù hợp với dung mạo. Nhẹ nhàng kéo mền tơ, Vân Tử Xung rời giường, thu thập chỉnh tề mới đi ra phòng ngủ, chậm rãi xuyên qua phòng khách, vào thư phòng, Tư Mã Minh Tuệ cùng Tư Mã Chu rõ ràng đang ngồi. Thấy Tử Xung tới, hai người không hẹn mà cùng sửng sốt. Chỉ ngắn ngủn mấy giờ, cùng trước kia suy sút u buồn, đã một trời một vực , giơ tay nhấc chân đều vui vẻ hạnh phúc khiến người vừa nhìn đã hiểu ngay, đáy mắt sáng rọi, thậm chí so với ánh sao ngoài cửa sổ trong trời đêm còn sáng hơn, Tư Mã Chu cúi đầu trầm ngâm nửa ngày, ngẩng đầu lên nói: "Nàng là ai?"
 Con ngươi Vân Tử Xung chớp lóe nói: "Nàng là thê tử của ta, là thê tử duy nhất"
 Tư Mã Minh Tuệ châm chọc nói: "Như thế nào duy nhất của ngươi nhiều như vậy, người này xem ra là thứ hai thôi, ngươi thích ánh mắt nàng đi, ánh mắt nàng cùng Tiểu Nguyệt giống nhau như đúc "
 Vân Tử Xung cúi đầu cười nói: "Toàn bộ, phải nói, hiện tại tất cả mọi thứ của nàng ta đều thích"
 Tư Mã Minh Tuệ không khỏi hút một ngụm khí, trước kia bọn họ không thấy qua Vân Tử Xung lộ ra vẻ mặt này, cứ như, tràn ngập một loại cảm giác thỏa mãn, như chiếm được toàn bộ thế giới. Ví như nói trước kia đối với Tiểu Nguyệt là khắc cốt ghi tâm, như thế giờ phút này chính là cảm giác vui vẻ sâu sắc của việc nắm tay cả đời bên nhau đến già, bình thản nhưng lại thay đổi người, cô gái này so với Tiểu Nguyệt lợi hại hơn, chỉ một mặt mà thôi, nhưng thấy Vân Tử Xung vui vẻ như thế, Minh Tuệ không khỏi ảm đạm cúi đầu thở dài.
 Trong lòng suy nghĩ, có lẽ đây là vận mệnh an bài, ai cũng không thể cưỡng cầu, bỏ qua những băn khoăn trong lòng, đứng ở lập trường công bằng đối đãi chuyện này, trên thực tế là chuyện tốt. Cứ như vậy, chờ Tiểu Nguyệt sáng suốt lại, chẳng phải đều đâu vào đấy sao, vấn đề tựa như đã được giải quyết rõ ràng. Chiêu vương đối với Tiểu Nguyệt, so với Tử Xung ca ca cũng không kém, không thì cũng sẽ không bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, chỉ huy xuôi nam. Nghĩ đến đây, Minh Tuệ sắc mặt hòa hoãn xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Vân Tử Xung nói: "Hi vọng Tử Xung ca ca có thể suy nghĩ rõ ràng, nếu quyết định là nàng, tương lai nếu có một ngày Tiểu Nguyệt thức tỉnh, ngươi cũng không cần hối hận, không thì đến lúc đó lại xuất hiện thêm một người thương tâm "
 Vân Tử Xung nở nụ cười: "Yên tâm, cả đời này, thậm chí kiếp sau , nếu ta có thể quyết định, đời đời kiếp kiếp ta cũng chỉ có một người là nàng thôi liền thỏa mãn"
 Tư Mã Chu đứng lên, nhìn chằm chằm Vân Tử Xung nói: "Chuyện của các ngươi ta không can thiệp, nhưng nàng ta nếu y thuật thật sự rất cao, vẫn nhanh chóng mang đến nhìn Tiểu Nguyệt mới đúng. Người ta cảm thấy có lỗi nhất chỉ có Tiểu Nguyệt, cho dù không phải vì Nghiêu Quốc cũng vì Tư Mã nhất tộc, ta cũng hi vọng Tiểu Nguyệt có thể khỏi hẳn, trải qua cuộc sống vui vẻ vô lo mà nàng luôn mong muốn. Mấy năm nay ta cơ hồ lúc nào cũng hối hận, toàn bộ đều do ta sai lầm"
 Nói tới đây, thanh âm lộ ra đầy hối hận, Vân Tử Xung nói: "Ông ngoại, người đừng tự trách, ít nhất sự tình còn có thể cứu vãn, toàn bộ còn kịp"
 Nói tới đây, nghiêng đầu nhìn cửa sổ phía ngoài, đang mười lăm, một vòng trăng tròn lẳng lặng treo trên không trung, sáng ngời viên mãn, trăng tròn đoàn viên. Tử Xung không khỏi chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn trăng tròn kia, trong đầu không khỏi nhớ tới trước kia Tiểu Nguyệt có viết một đoạn thơ cổ quái, không hề cố ghi nhớ nhưng hiện tại nhớ tới, lại hết sức chuẩn xác, dường như tên "Không oán thanh xuân".
 Khi còn trẻ, nếu ngươi yêu một người, xin ngươi nhất định phải đối xử dịu dàng với nàng mặc cho khoảng thời gian các ngươi yêu nhau là dài hay ngắn. Nếu như hai người có thể mãi mãi êm ái như vậy, mọi thời khắc đều là sự bận rộn đẹp đẽ. Nếu như không thể không phân li cũng xin hãy nói một tiếng tạm biệt, cũng hãy thầm cảm ơn nàng đã mang cho ngươi những hồi ức trưởng thành. Sau này ngươi mới biết, bỗng nhiên quay đầu lại, trong nháy mắt không hề oán hận tuổi thanh xuân, cũng không còn tiếc nuối gì nữa.
 Ánh trăng lẳng lặng, gió xuyên qua bức rèm che trên cửa sổ, mang đến từng đợt hương quế thoang thoảng, quanh quẩn trong Cúc Nguyệt các, mùi hoa bốn phía năm tháng tĩnh lặng. Đúng vậy! Lại một mùa thu, nhớ rõ trước kia, Tiểu Nguyệt luôn luôn nghịch ngợm bảo hạ nhân hái hoa quế tươi mới làm bánh ngọt, nhưng nàng không hề thích ăn, mà đưa cho bọn nhỏ nhà nghèo trong thành. Tuy ngoài mặt nhàn nhạt, nhưng bên trong vẫn là tấm lòng của một thầy thuốc. Nghĩ tới đây, Tử Xung nhếch miệng cười cười, nhớ tới ông ngoại cùng Minh Tuệ còn đang ở đây, lại hoàn hồn nghĩ muốn phân phó hạ nhân dâng trà, quay đầu mới phát hiện không còn người nào, thư phòng to như vậy không một bóng người, Vân Tử Xung không khỏi nở nụ cười.
 Lườm một cái đàn tranh trên án, đi qua tiện tay nhẹ nhàng khẩy một cái, một hồi boong boong êm tai truyền ra, Tử Xung thì thào nói: "Về sau, ngươi cũng sẽ không tịch mịch nữa, Tiểu Nguyệt đã trở lại"
 Tiểu Nguyệt là bị một trận thanh thúy tiếng chim hót gọi tỉnh, chiêm chiếp thanh âm từ bên ngoài không ngừng truyền vào trong tai Tiểu Nguyệt, khiến nàng rốt cuộc ngủ không được. Mí mắt động hai lần, mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là ánh mắt Tử Xung hàm chứa ý cười, chuyên chú mà thâm thúy, nhìn kỹ sẽ phát hiện đáy mắt cất giấu ánh lửa ti ti lan ra đồng cỏ, trên mặt là vẻ mặt cười như không cười. Tiểu Nguyệt sửng sốt , chuyện ngày hôm qua trong nháy mắt chạy qua trong đầu, không khỏi 囧, vội vàng kéo qua mền tơ che kín đầu giả vờ làm đà điểu. Vân Tử Xung bị vẻ mặt đáng yêu ngàn năm khó gặp của nàng chọc đến khẽ cười, nhẹ nhàng kéo xuống mền trên đầu nàng, tiến nhanh lại gần, môi mỏng để sát bên tai của nàng nói: "Ngươi không cần đứng dậy, ta cần phải. . . . . ."
 Nói xong tại vành tai xinh xắn nhẹ nhàng cắn một ngụm, Tiểu Nguyệt không khỏi toàn thân một trận tê dại, cúi đầu từ dưới cái gối chậm rãi đi ra, trong nháy mắt bị một mảnh ấm áp đoạt đi hô hấp. Nàng cho tới giờ không nghĩ tới Tử Xung luôn luôn lãnh mạc, cũng có thể nhiệt tình như vậy, hai người quấy động một hồi, thanh âm phát ra khiến người mặt đỏ. Qua thật lâu, Tử Xung mới buông nàng ra, nhưng lại đem Tiểu Nguyệt gắt gao đặt ở dưới người mình, cúi đầu mà thống khổ nói: "Ở lại thêm một lát, đừng cử động"
 Tiểu Nguyệt đương nhiên không ngốc, đã sớm cảm giác được thân thể hắn biến hóa, dù sao Tiểu Nguyệt cũng không thoải mái, hơn nửa ngày, thân thể căng thẳng của Vân Tử Xung mới dần thả lỏng, đưa tay sờ sờ mặt Tiểu Nguyệt nói: "Mau dậy đi, nếu không ta lại nghĩ rằng hôm nay ngươi muốn trôi qua ở trên giường"
 Tiểu Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, đẩy đẩy hắn nói: "Ngươi đi ra ngoài trước"
 Vân Tử Xung cười như không cười nói: "Khó mà làm được, nhớ rõ trước đây quần áo của ngươi đều do ta giúp ngươi mặc. Hiện tại có việc cứ để tướng công giúp đỡ, nương tử đừng khách khí "
 Tiểu Nguyệt không khỏi rùng mình một cái, cảm giác toàn thân nổi da gà, vội vàng nói: "Về sau vẫn kêu tên đi, không có ai ngươi hãy gọi ta là Tiểu Nguyệt, trước mặt người ngoài ngươi vẫn gọi ta là Hân Duyệt đi"
 Con ngươi Vân Tử Xung chớp lóe nói: "Ta rất tò mò, hoá ra tên của ngươi là thế"
 Tiểu Nguyệt nhợt nhạt cười nói: "Không biết có phải là duyên phận hay không, ta vốn cũng họ Kỷ kêu Tiểu Nguyệt. Rất kỳ quái đúng không, có lẽ Tiểu Nguyệt ở nơi này có chút quan hệ với ta "
 Vân Tử Xung nói: "Hân Duyệt cũng không tệ, bất quá ta vẫn quen kêu Tiểu Nguyệt"
 Hai người nhìn nhau cười, Tiểu Nguyệt đứng dậy đã gần giờ Tỵ , ngày mùa thu lãng lãng, trời cao mây nhạt, cùng Tử Xung nói chút lai lịch chính mình. Đương nhiên rất nhiều sự tình vẫn không nói được, dù sao rất khó giải thích. Ăn cơm trưa, gã sai vặt đưa tới thư của Chiêu vương , Vân Tử Xung không dấu vết nhìn Tiểu Nguyệt liếc mắt một cái tiện tay mở ra, nội dung rất đơn giản, nói là thư không bằng nói uy hiếp, nghìn thư đều là đòi giải dược Huyết Phù Dung, không thì liền muốn công thành, Vân Tử Xung không khỏi nhăn nhíu mi.
 Tình huống của Tiểu Nguyệt kia, hắn biết, lúc trước nàng vừa tỉnh, bộ dáng kia không có chút thần thái quen thuộc nào , Tử Xung liền biết rõ, nàng đã không phải Tiểu Nguyệt của chính mình. Từ lần đầu tiên hắn liền nhận ra kia không phải Tiểu Nguyệt, nhờ chính mình cùng Tiểu Nguyệt ở chung bảy năm, chính mình đối Tiểu Nguyệt từng một biểu tình và thói quen đều cực kỳ hiểu biết, nhưng cảm giác nữ nhân kia lại mang đến chỉ có xa lạ, tuy diện mạo vẫn là Tiểu Nguyệt, bên trong linh hồn đã bị thay thế. Cho nên Vân Tử Xung vẫn không nghĩ muốn đến nhìn nàng ta, đối với nàng ta, Tử Xung thậm chí có chút oán hận, hắn khi đó cho rằng nàng chiếm cứ thân thể vốn thuộc về Tiểu Nguyệt. Đương nhiên, hiện tại mới rõ, hoá ra người kia mới là chính chủ. (em ko biết thay từ nào, mà thay từ này thì hơi buồn cười )
 Mà Tiểu Nguyệt từ trước tới nay đều có nhiều mưu mô, để nàng đi gặp không chừng sẽ xảy ra chuyển biến, nhưng đáy lòng Vân Tử Xung có một thanh âm kiên quyết phản đối, hắn vẫn sợ, sợ nàng bị Chiêu vương nhìn ra, sợ nàng đối với Chiêu vương thật sự có cảm tình mà cmình không biết. Dù cho chính mình không muốn thừa nhận, nhưng Chiêu vương thật sự rất xuất sắc, vô luận là bề ngoài hay bất kỳ phương diện khác, lại còn có Hách Liên Chi, hắn thật sự sợ hãi, lại xuất hiện việc ngoài ý muốn, để mình và Tiểu Nguyệt lại lần nữa ly biệt.
 Tử Xung cầm thư, sững sờ xuất thần thật lâu, Tiểu Nguyệt cúi đầu thở dài cực kỳ lý trí nói: "Có một số việc ta tất phải đi đối mặt giải quyết , ngươi không cần lo lắng. Ta nghĩ trừ ngươi quen thuộc ta, người khác sao có thể nhận ra, dù sao ta cùng Tiểu Nguyệt chân chính vốn là hai người"
 Tử Xung ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng nói: "Ta có thể đem giang sơn chắp tay đưa cho Vân Tử Liệt, nhưng là ngươi, ta thà chết cũng sẽ không tặng hắn, điểm này ngươi phải hiểu được"
 Tiểu Nguyệt gật gật đầu: "Ngươi và ta đã là phu thê, không phải sao, cho nên để ta đi chuyến này, đi xem Kỷ Tiểu Nguyệt kia. Dù sao nàng mới là người vô tội nhất, nếu có thể chữa cho nàng, coi như là bồi thường đi"
 Vân Tử Xung nói: "Ta đây đi cùng ngươi"
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Duck hunt